Bạn đang xem: Cảm nghĩ về hình tượng người lái đò sông Đà hay chọn lọc tại aulacschool.vn
Người lái đò ở Đà là tác phẩm thể hiện rõ nét phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân. Trong tác phẩm, Nguyễn Tuân đã xây dựng thành công hình ảnh người lái đò với vẻ đẹp vừa bình dị vừa lạ mắt. Sau đây là phác họa và vài cảm nhận cụ thể về hình ảnh này:
1. Vài cảm nhận về hình tượng người lái đò của Da Rivero:
1.1. lời mở đầu:
Về tác giả và tác phẩm
Giới thiệu hình ảnh người lái đò sông Đà: đó là hình tượng trung tâm của tác phẩm với những vẻ đẹp hào hoa: anh hùng sông nước, người nghệ sĩ tài hoa và người lao động chất phác.
1.2. Thân bài:
một. Cảm nhận hình ảnh người lái đò sông Đà:
Người lái đò là một người lao động khiêm tốn, có đóng góp thầm lặng nhưng cao cả:
Vẻ đẹp này được phản ánh trong xuất thân và ngoại hình của anh ấy:
Tuyến đường:
– Khoảng 70 tuổi, có kinh nghiệm lái phà
– Những người lâu năm trong nghề, hàng ngày đối mặt với thiên nhiên hung bạo, ngược xuôi dòng sông màu hàng trăm lần và hơn 60 lần cầm lái.
– Tìm hiểu đặc điểm của dòng sông “hãy cẩn thận… dòng suối”
→ Biểu tượng cho những con người tâm huyết với nghề, yêu nghề bất chấp hiểm nguy, khó khăn. Nguyễn Tuân không gọi nhân vật bằng một cái tên cụ thể, chỉ đơn giản là “người lái đò”, cái tên gắn liền với nghề khắc họa hình ảnh những người lao động bình thường như bao người khác.
Ngoại hình chính thức:
Vẫn rất khỏe mạnh và cường tráng.
“Tay như sào”.
– Chân luôn cong
– Toàn cầu “kỳ diệu như tìm thấy một bến cảng xa xôi”.
– Thân hình vạm vỡ “gầy như chất sừng, chất gỗ mun”.
=> Cơ thể người lái đò mang dấu vết của nghề chứng tỏ ông là người yêu nghề, gắn bó với nghề.
Người lái đò là một anh hùng trên sông:
Thể hiện ở người hiệp sĩ, phong thái điềm tĩnh trong mọi trận chiến:
Vấn đề thứ nhất: Dòng thác dữ dội (mạnh, hất hàm), dòng thác làm Thành vội bẻ mái chèo, chèo thuyền, kéo thắt lưng, bóp bộ phận sinh dục, anh cố nén vết thương, nắm lấy tay lái. trong tay anh ấy. , khẩu lệnh ngắn gọn, sinh động.
Vây lần 2: Tăng cửa tử lừa thuyền, cửa sinh bị lệch, người lái đò đổi chiến thuật, bẻ lái đến thác sông Đà, băng ngang, bơi ngược… Đánh đôi để mở đường vào cửa sinh.
Vòng vây thứ ba: Hai bên phải trái là kênh chết, dòng nước chảy thẳng vào giữa quân phòng thủ, người chèo trực tiếp nhảy xuống thuyền, qua cửa giữa.. có thể trượt.
–> Vượt qua trận sông Đà chứng tỏ khả năng, sự kiên cường của nhân vật: Anh nắm chắc từng con suối, từng ngọn sóng và cả những mánh khóe của thần sông, thần đá. Anh thuộc lòng từng cửa sinh, từng cửa tử, từng phiến đá, từng giác hút trên bộ đá.
– Tưởng tượng ra bộ mặt hung dữ của nước, đá, sóng, gió, cảm nhận được thái độ tức giận, tâm trạng tức giận của nó để có chiến lược giành từng thác, từng tảng đá.
Người lái đò là một nghệ sĩ tài hoa:
– Hành động nhanh chóng, dứt khoát và nhanh chóng. “Con thuyền vút qua cửa đá, hai cánh đóng mở, vút, vút… Cửa ngoài rồi cửa trong. Con thuyền như một mũi tên tre, nhanh chóng xuyên qua hơi nước, đâm tới rồi tự động quay đầu và lướt đi.”
– Thích sông có nhiều ghềnh thác, không thích chèo thuyền trên sông cầu may, coi việc thắng “thủy quái” là chuyện vặt.
b. Đánh giá về hình tượng người lái đò sông Đà:
Ý nghĩa tư tưởng của tác phẩm: Xây dựng hình tượng người lái đò vừa có phẩm chất anh hùng, vừa có nét nghệ sĩ tài hoa là cách nhìn nhận, khám phá và khẳng định của con người Việt Nam trong thời đại mới. .
Nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật này:
– Dùng từ chính xác, sinh động. Nguyễn Tuân là một nhà văn uyên bác, tài hoa, đọc nhiều, đi nhiều, biết rộng, am hiểu nhiều lĩnh vực khác nhau. Vì vậy, tác phẩm Người lái đò đã tiếp thu một lượng tri thức rất phong phú, đa dạng về lịch sử, địa lý, địa chất thậm chí cả quân sự, võ thuật.
Lối viết miêu tả của Nguyễn Tuân rất phong phú, đa dạng. Ông không chỉ miêu tả bằng thị giác mà còn bằng xúc giác,… Đặc biệt, ông sử dụng nhiều hình ảnh so sánh lạ mắt, bất ngờ, gây xúc động cho người đọc,… Câu văn của ông đầy biến hóa. Sự thay đổi rất linh hoạt, với câu văn ngắn gọn, tiết tấu nhanh, miêu tả cuộc đấu trí giữa người lái đò và sông Đà, tạo nên kịch tính lôi cuốn.
– Trí tưởng tượng lạ mắt giúp xây dựng hình tượng nhân vật sinh động
1.3. Hoàn thành:
Khẳng định lại tài năng nghệ thuật tổng hợp của Nguyễn Tuân và khả năng xây dựng hình tượng nhân vật điển hình của tác giả.
2. Những người lao động giản dị mà cao cả đóng góp thầm lặng:
Người lái đò hiện lên trước hết là một người lao động vô danh, làm việc lặng lẽ và tận tụy. Ở tuổi xấp xỉ 70, ông đã có thâm niên làm nghề lái đò, hơn 60 lần lái đò, hàng ngày đối mặt với thiên nhiên hung bạo, ngược sông trăm lần mà vẫn “thân hình gầy guộc”. “. sừng mun” lúc còn trẻ. Hàng loạt so sánh giàu sức gợi: “Tay nó khập khiễng như cái sào, chân nó lúc nào cũng khuỵu xuống khi nó ôm cành tưởng tượng, giọng nó ồm ồm như tiếng nước trước thác . . , vòng quanh địa cầu của mình… như luôn vang vọng đến một bến cảng xa xôi nào đó trong sương mù”. Ở dáng người lái đò, chỉ có một điểm chứng tỏ tuổi tác, đó là “tóc bạc trắng”… Hình dáng, dáng vẻ của người lái đò tạo nên sức hút mãnh liệt. Ấn tượng với người đọc, bởi nó đối lập… hoàn toàn với cái tuổi bảy mươi từng trải mưa gió, đó là dáng vẻ của một thanh niên vạm vỡ, dẻo dai và cường tráng. Đẹp hơn nữa khi đưa cơ thể mình vào công việc. Thân hình tròn trịa, nhanh nhẹn của ông được ví như khối “vàng mười phần” quý giá, mang dấu ấn của tổ nghiệp mà cả đời ông lăn lộn nơi sơn cước. Cần có sức mạnh thể chất phi thường để chống lại kẻ thù. Thác nước Người lái đò là người tài ba, hiểu sông Đà như nắm trong tay, thuộc lòng từng con thác, từng hút nước, từng xoáy nước, đến từng hòn đá dưới sông. Nói như Nguyễn Tuân, người lái đò đã hiểu: “Công lược của thần sông, đá của trời,…”. Chỉ có người có nhiều kinh nghiệm mới làm được điều đó. Nguyễn Tuân không để nhân vật bộc lộ trực tiếp nhưng có thể thấy lòng say nghề, yêu nghề bất chấp hiểm nguy, khó khăn của người lái đò hay của tất cả những người dân sống trên đó. công việc nhẹ nhàng, đơn giản.
3. Non sông anh hùng với lòng dũng cảm, trí thông minh và sự gan góc:
Để làm nổi bật phẩm chất này, tác giả đưa nhân vật người lái đò vào cuộc chiến đấu, đương đầu với dòng sông Đà hiểm trở, nguy hiểm. Cuộc chiến của người lái đò có thể chia thành ba giai đoạn đánh bại ba loại vi khuẩn.
Trong đợt virus đầu tiên, sông Đà mở 5 cửa, trong đó 4 cửa tử và 1 cửa sinh được “đục bên tả ngạn”. Vừa lâm trận, sóng và đá dưới sông ập đến, làm gãy mái chèo, đá vào bụng, mạn trái, mạn thuyền. Sóng nước có sự hung hãn của kẻ ra trận: “sóng nước như quân liều mình”, thậm chí nó nham hiểm, thủ đoạn là “đòn hiểm nhất diệt địch ngay tại trận”. .”. Dòng nước như một đô vật, chộp lấy eo người lái đò và ném cây gậy độc, trúng chỗ hiểm. Nhưng người lái đò cố nén vết thương, chân vẫn giữ bánh lái, mặt nhăn nhó. Chỉ có một hợp chất. Từ “biến dạng” được Nguyễn Tuân trình bày là một nỗi đau ghê gớm, làm biến dạng khuôn mặt con người, méo mó, thậm chí tái nhợt, tê tái. Tuy nhiên, người lái đò không hề do dự, bình tĩnh nén lại mọi nỗi đau. đau đớn, tỉnh táo ra lệnh cho “sáu tên cướp” tiêu diệt hạt giống trước. Người lái đò là một người lính gan dạ và can trường.
Sau nửa đầu, người lái đò không nghỉ ngơi mà quét sạch vi khuẩn thứ hai và thứ ba. Ở tập đá vi thứ hai, địch ngoan cố, xảo quyệt, chúng thay đổi thủ đoạn “tăng thêm nhiều cửa tử để lừa thuyền vào, bố trí cửa sinh dạt sang hữu ngạn… hy sinh trên sông đá”. . . Đối phương như say máu, muốn cùng một người đánh một trận. Người lái đò lão luyện nắm chắc thủ pháp của thân sông, thần đá thuộc quy luật mai phục của đá, khả năng bất khuất “Cưỡi thác Sông Đà phải cưỡi đến cùng Cưỡi ngựa vượt Sông Đà thác nước, bạn sẽ là một con hổ cho dù bạn cưỡi cỡ nào.” “,” nhấp và mở đường dẫn “. Nắm chặt bờm để con sóng đi đúng hướng, người lái đò nắm lấy dây cương lao thẳng vào cửa sinh, thẳng tắp, con đò lướt nhanh, bất ngờ khiến những người thủy chung không kịp phản ứng, khiến các “biker” thi triển. . . . đứng ở lối vào bằng đá với khuôn mặt nhợt nhạt, thất vọng. Hình ảnh tảng đá lớn, rêu xanh phủ đầy dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân trở thành một sinh vật có khuôn mặt xanh mướt – mặt cắt không còn hạt máu – với sự sợ hãi tột độ vì không ngờ gặp đối thủ đáng gờm. . vì thế. Người chỉ huy đó thật dũng cảm và phi thường. Anh hoàn toàn nắm quyền, nắm thế chủ động trong trận đấu này.
Đến mầm thứ ba, sông Đà hiện lên như một con thú dữ, điên cuồng muốn ăn tươi nuốt sống con người. Ít cửa hơn, hai bên phải và trái là suối chết, suối sống nằm ngay giữa thác. Cộng với “thác ầm ầm sương mờ” che mắt người lái đò. Người lái đò, như một thuyền trưởng lão luyện, tiếp tục lái con thuyền thẳng tiến, phá cửa, giữa “Bắn đi, cửa ngoài, cửa trong, cửa trong của thuyền như mũi tên tre xuyên qua hơi nước. rất nhanh. , và xuyên và tự phát. Lái, lượn” như mũi tên tre xuyên hơi nước. Chất sử thi vượt thác đạt đến cao trào, con thuyền nhỏ bé nhưng mạnh mẽ lướt nhanh trên sóng nước Sông Đà. Qua đó, ta thấy rõ hình ảnh người lái đò vừa dũng cảm vừa khôn ngoan như một vị tướng. Cuối cùng, ông vẫn là con người chiến thắng sức mạnh thiêng liêng của thiên nhiên, vẫn là con người vượt qua thác ghềnh và phá vỡ mọi trận chiến.
Người lái đò chỉ có một mái chèo và một chiếc thuyền nhỏ, nhưng có nghị lực phi thường, vượt qua và chiến đấu với thiên nhiên khắc nghiệt như một anh hùng, khiến người đọc liên tưởng đến vị thần Mercury trong thần thoại. . Tuy nhiên, ở đoạn sau, nhà văn Nguyễn Tuân đã đưa hình ảnh người lái đò đến gần hơn với cuộc sống đời thường. Vượt qua những thác ghềnh dữ dội, con thuyền “đập vào bến cát lạnh Sóng đánh vào thương nhớ”. Người lái đò và người lái đò đêm đó đốt lửa trong hang, nướng bánh tráng ống và chỉ nói về cá Anh Vũ, cá mú xanh, rồi lại trở về với cuộc sống bình dị, đơn sơ. Hình ảnh người lái đò vĩ đại không còn xa nữa.
4. Nghệ sĩ tài năng:
Nhưng năng lực và lòng dũng cảm thôi chưa đủ mà người lái đò còn phải có khả năng chèo lái đến mức điêu luyện và nghệ thuật mới có thể chiến thắng được thiên nhiên hung dữ. Đây là vẻ đẹp nổi bật và lạ mắt của nhân vật. Quan niệm về tài năng, nghệ sĩ trong tác phẩm của Nguyễn Tuân đơn giản là những nhà thơ, nhà văn, nhưng cũng là những người làm thuê, ít gắn bó với nghệ thuật, đạt đến trình độ tiên tiến, siêu phàm. Trong tác phẩm này, Nguyễn Tuân đã xây dựng hình tượng người lái đò nghệ sĩ mà nhà văn trân trọng gọi ông là “người lái đò hoa”. Hành động nhanh chóng, dứt khoát và nhanh chóng. “Con thuyền vút qua cửa đá, hai cánh đóng mở, vút, vút… Cửa ngoài rồi cửa trong. Con thuyền như một mũi tên tre lao nhanh qua hơi nước, lướt qua rồi tự khắc trượt xuống”. Nghệ thuật chèo ở đây khiến người đọc hết sức khâm phục, thán phục. Con thuyền yên lặng, coi việc chiến thắng con “thủy quái” là lẽ thường tình, người nghệ sĩ luôn say mê với công việc của mình, chiến thắng mọi ranh giới.
Em thấy bài Cảm nhận về hình ảnh người lái đò sông Đà hay tuyển chọn sẽ khắc phục được vấn đề em tìm hiểu?, nếu chưa hãy comment thêm ở bài Cảm nhận về hình ảnh người lái đò sông Đà hay tuyển chọn bên dưới để thpttranhungdao.edu. vn có thể thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn phục vụ độc giả! Cảm ơn các bạn đã ghé thăm Website trường Trường THCS – THPT Âu Lạc
Chuyên mục: Kiến thức tổng hợp
Nguồn: aulacschool.vn
Bạn thấy bài viết Cảm nhận về hình tượng Người lái đò sông Đà hay chọn lọc có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Cảm nhận về hình tượng Người lái đò sông Đà hay chọn lọc bên dưới để Trường THCS – THPT Âu Lạc có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: aulacschool.vn của Trường THCS – THPT Âu Lạc
Nhớ để nguồn: Cảm nhận về hình tượng Người lái đò sông Đà hay chọn lọc